Trong bài giảng của thầy
Có cánh cò cánh vạc
Có lời ru mẹ hát
Điệu ngọt lành ca dao
Tấm lòng thầy đã trao
Con mãi luôn ghi nhớ
Giữa dòng đời trắc trở
Thành ánh sáng soi đường
Mái đầu thầy pha sương
Ngọn đèn dầu in bóng
Giữa căn phòng lạc lõng
Trang giáo án còn dài
Mặc năm tháng mờ phai
Vẫn vẹn nguyên ký ức
Mồ hôi nhoè màu mực
Nét chữ thầy rưng rưng
Sương gió oằn nặng lưng
Lặn lội những chuyến đò
Một chiều trời nổi gió
Nghẹn ngào gọi thầy ơi…!
Lòng xa xót chơi vơi
Mái trường xưa về lại
Thầy đã đi xa mãi
Bụi bay mờ mắt cay…
Tác giả: Trần Văn Thiên – TK16
Thương nhớ chợ đêm
Tôi từng gắn bó với Quy Nhơn được hơn ba năm, thời còn là một cậu học trò chuyên Toán dưới mái trường Lê Quý Đôn thương mến. Hồi đó có người bảo tôi rằng, Quy Nhơn nhỏ bé, lành hiền lắm, ai xa rồi cũng sẽ bùi ngùi nhớ. Gần gũi, gắn bó suốt một chặng đường dài, giờ tôi mới thấm thía, nỗi nhớ êm như cỏ, mỏng như sương mà dịu dàng len lỏi, vương vấn trong tôi như một dòng chảy mát lành, dịu vợi. Dòng chảy miên man ấy dẫn tôi về khu chợ đêm Quy Nhơn ăm ắp bao hoài niệm thương nhớ, nghe đâu nay rực rỡ ánh đèn…
Là chợ. Nhưng không phải chợ trưa đứng bóng với những lọn nắng chói chang phả xuống mặt đường. Cũng không phải chợ chiều xô bồ những bước chân người vội vã bán mua để kịp về nhà lo cho bữa tối. Mà là chợ đêm, chợ nhóm khi màn đêm đã buông xuống. Người ta đến chợ để ngắm nghía, mua sắm, còn tôi ngày ấy nhiều khi thơ thẩn một mình đến chợ chỉ để khỏa lấp nỗi nhớ nhà.
Chợ đêm làm người ta nhớ về bởi những ánh đèn lung linh soi sáng các sạp gỗ bày ra nào quần áo, giày dép, nào đồ chơi trẻ em, các mặt hàng gia dụng. Bởi cái không khí ấm áp, nhộn nhịp bán buôn của người Quy Nhơn hiền hòa, mến khách. Những cơn gió biển dịu dàng thổi ngang qua, như mang theo chút mặn mòi thấm đẫm loãng tan vào không khí. Có rất đông sinh viên đến chợ để mua sắm, phần vì giá ở đây rẻ hơn những nơi khác, phần vì sở thích được ngắm nhìn, dạo quanh các gian hàng. Chợ nhóm lên như nơi chốn thân thuộc để khơi lên nỗi nhớ, thôi thúc được về lại với những ký ức tuổi thơ bình dị trong lòng mỗi người con xa quê. Và dường như, qua câu hỏi thăm chân tình của cô bán quần áo, cái cảm giác ấm cúng khi được ngồi bên gánh phở nghi ngút khói của bác gái quê tận đâu ngoài Bắc, tất cả như làm lắng xuống những trăn trở, lo toan, chỉ còn đọng lại tình người nồng đượm, nhen nhóm những yêu thương…
Ngày ấy mỗi khi một mình lang thang quanh quẩn ở khu chợ đêm, tôi thường nhớ đến quay quắt góc chợ đơn sơ nơi quê nhà bình dị. Chợ quê được nhóm bên dòng sông hiền hòa, liêu xiêu những mái rạ, những tấm bạt mỏng che nắng che mưa đã bạc màu, nhiều chỗ bị rách xác xơ. Nhớ làm sao những buổi chiều hí hửng theo chân má đi chợ, chờ được má cho cái bánh đúc, bánh in thơm thảo, quê mùa. Nhớ ánh mắt trong veo của những đứa trẻ từ khi sinh ra đã gắn bó với chợ, lớn lên cùng chợ, nhớ tiếng thở dài nghe xa xót nghẹn ngào khi hàng hóa ế ẩm của bà cụ mái đầu đã bạc trắng. Lang thang giữa dòng người tấp nập, không dưng lại thấy khóe mắt mình rưng rưng…
Hôm trước tôi có gọi về hỏi thăm cô chủ trọ hồi còn ở Quy Nhơn. Cô bảo chợ đêm Quy Nhơn giờ đã được mở rộng, đẹp và nhộn nhịp hơn trước nhiều. Buổi tối cô hay dẫn mấy đứa nhỏ ở nhà đến đó hóng mát, vừa dạo quanh các gian hàng để ngắm nghía, vừa coi có gì vừa ý mình thì mua. Giá cả phải chăng mà đa dạng các chủng loại, ở giữa chợ có hẳn một gian hàng để bán những thức quà đặc trưng của quê hương xứ Nẫu. Các mái che từ trên cao nhìn xuống rực rỡ những sắc màu, người đến đó tấp nập và vui như ngày hội. Nghe cô nói mà trong tôi như dâng lên một niềm vui rạo rực, càng thấy khấp khởi tự hào vì mảnh đất mà tôi đã gửi gắm vào đó bao tâm tình, nỗi nhớ.
Tôi nhìn về phía xa xăm, lòng lại khắc khoải ngóng trông ngày trở về…
Tác giả: Trần Văn Thiên – TK16
Tôi có một nỗi buồn thật đẹp
Có bao giờ bạn ngồi một mình, như tôi lúc này đây, ở nơi nào đó thật yên tĩnh giữa thành phố ồn ã, ngắm hoàng hôn buông dần lặng lẽ và thu mình lại với những nỗi buồn riêng -những nỗi buồn không hình hài, không màu sắc, mùi vị, chỉ nhạt thếch, chênh chao?
Gió lãng đãng đem theo tiếng nhạc từ một nơi xa xôi nào đó đến thổi vào tâm hồn tôi, chạm khe khẽ vào trái tim tôi rồi bay lên không trung mang theo bao cảm xúc. “Tôi đi lòng vòng thành phố, lang thang ở mỗi góc hẻm, con đường. Tôi đi lục tìm và bới tung lên một trời ký ức”. Những nàng gió cất tiếng hát êm đềm buồn hiu. Bài hát ấy mang tên “Tôi có một nỗi buồn thật đẹp”, một sáng tác của nhạc sĩ trẻ Phạm Hồng Phước. Từng giai âm nhẹ nhàng cất lên, vang vang xa xa như giéo rắt vào tâm hồn tôi những cung bậc cảm xúc hoang hoải hư vô. Tôi nghe quanh mình tiếng hát của một chàng trai đang cô đơn, chơ vơ giữa dòng đời trắng đen vướng víu. Bất chợt, tôi nhìn ra xung quanh, hình như chỉ mình tôi với chiếc bóng đang nhạt dần dưới những tia nắng cuối ngày. Bất chợt, tôi thấy những nỗi buồn dường như đang xoay quanh tôi, những đôi mắt lặng lẽ nhìn tôi, phảng phất trong đó bao ánh buồn hanh hao…
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời khuất núi, tưởng tượng cả dãy núi như đang cõng trên lưng một ông mặt trời sáng chói, đỏ rực. Tôi khẽ cười một mình, nụ cười nhạt nhòa trong những vạt nắng chiều e ấp. “Như thế nào là một nỗi buồn thật đẹp?”. Tôi tự hỏi chính mình. Phải chăng như lúc này đây, khi những cơn mưa trong lòng người cô đơn cứ rơi mãi, da diết, rả rích, thả tràn sắc nhớ chênh vênh?
Tôi đứng dậy, đi về phía chân trời xa xa, nơi có một vệt sáng loang loáng như thấm đẫm những giọt nước mắt của buổi chiều tà khẽ rơi. Những câu hát vẫn vang mãi, lượn vòng trong tâm trí, chúng lơ đãng nhìn tôi, và rót vào tai tôi bao nốt nhạc khắc khoải, từng cảm xúc len lỏi trong trái tim ấm nóng. Tôi bước một mình trên đường, những bước chân như lạc lõng, bơ vơ giữa đường phố vắng người…“Cứ đi về trong những chuyến xe buồn tênh mỗi ngày. Và trong vali, tôi mang cất theo là cả hàng trăm nỗi buồn đẹp lắm”. Những câu hát vẫn vang vọng trong lòng tôi và mon men khắp nơi trong tâm trí. Lúc này, dường như nỗi nhớ trong tôi đã đong đầy bao kỉ niệm, về những nỗi buồn của sự chia xa, nỗi buồn của một tâm hồn trống vắng, đơn côi.
Có lẽ trong cuộc sống, đôi khi chúng ta cần phải sống chậm lại, để khẽ xoay người nhìn ra thế giới xung quanh, đôi mắt hướng về quá khứ ta đã đi qua, cho những ngày xưa lại hiện về trong tâm tưởng. Khi đó, ta có thể cảm nhận được thời gian dường như đang vờn qua mái tóc, chảy thành dòng và rơi tí tách, cùng với tiếng bước chân của cuộc sống đang từng ngày chuyển động không ngừng…
Ðôi khi ta cần học cách để có thể đối mặt với nỗi buồn, và vượt qua nó để hướng tới bến bờ của những niềm vui cùng với sự an yên, thanh thản trong tâm hồn. Có khi ta cũng cần tìm một hình bóng thân quen có thể chia sẻ cùng ta những nỗi buồn với một tấm lòng cảm thông sâu sắc.
Bài hát “Tôi có một nỗi buồn thật đẹp” dường như đã chạm đến những cảm xúc trong tôi, gió đã mang đến bao nốt nhạc vấn vương, vô cùng da diết, khắc khoải ấy. Có lẽ nhiều bạn trẻ không chỉ riêng tôi đã nhận ra chính bản thân mình trong những câu hát ấy, cùng đồng điệu trong bao xúc cảm…
Tác giả: Trần Văn Thiên – TK16