Em ghé bến Tri Ân, mây vần bóng xế

Thầy cười đau đáu “Sao mới sang lại về?”

Đò này chèo qua sông, không có khứ hồi

Chớ xốc nổi, dẫu công danh chia nửa xẻ đôi.

Em về nhặt lại đôi mắt ngọc long lanh

Thầy múc tuổi mơ phai đổ tràn sóng sánh

Vầng trăng mười sáu đẫm vần thơ thinh lặng

Nghênh ngang phương trời đi tìm hình giấc mơ.

Em về hong làn sương đọng mái đầu thầy

Vết sẹo trầy do thời gian (hay chúng em) gửi cậy?

 Vết sẹo ngọt ngào có bao giờ thầy che đậy

“Có trái hoa nào chẳng kết bằng sẹo phải không em?”

Em về lắng tai nghe muôn đời biển vọng

Trong mênh mông vô tận có thầm thĩ yêu thương

Giắt bên mình ngôi trường vá từ bọt sóng

Thầy chắt chiu từng nét chữ chân phương.

Người thủy khách chẳng dừng chân được mãi

Thương nhớ chi nhiều để ngày mai bỏ lại

Thầy cười, nhìn anh trên bến đò -lần- hai:

“Tương lai đãi kẻ có lòng Tri Ân”.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *